Thời gian là thứ nguyên liệu quý giá nhất mà chúng ta có. Vì thế, cách mỗi người quản lý thời gian có tác động sâu sắc nhất đến cách diễn tiến cuộc đời của người đó.
Mỗi người đều hình thành một thái độ đối với thời gian dù chúng ta có ý thức về điều đó hay không.
Thái độ này sẽ quyết định chiều hướng mà một người sẽ thực hiện việc phân bổ thời gian của mình.

 

Có BỐN THÁI ĐỘ khác biệt về thời gian. Mỗi thái độ sẽ tạo ra một phong cách sống riêng biệt:

 

1️⃣. THÁI ĐỘ CỦA NGƯỜI THỤ ĐỘNG
Người thụ động hoàn toàn không quan tâm gì đến vấn đề thời gian. Họ sống không theo một nguyên tắc nào cả. Họ để cuộc đời của mình lang thang vô định, thích thú với sự không chắc chắn và tính tự phát thường đồng hành với một cuộc sống như vậy.
Nếu họ có một công việc thì đó thường là tạm bợ vì họ sẵn sàng chống đối mọi loại cấu trúc và mọi nỗ lực để tận dụng thời gian.
Một người thụ động tiêu biểu sẽ nói: “Tôi đã muộn màng trong suốt cuộc đời mình. Tôi dường như không bao giờ có thể kiểm soát được thời gian của mình. Quỷ tha ma bắt! Tôi chỉ muốn thoải mái và đến nơi tôi sẽ đến khi còn khỏe mạnh và sẵn sàng .”
Có điều gì sai với thái độ này ? Tôi là ai mà phán xét? Đó là cuộc đời của bạn. Nhưng nếu bạn thấy chính mình bị hấp dẫn với kiểu sống này , hãy xem xét rằng thái độ thụ động sẽ chắn con đường của bất kỳ thay đổi nào để mang lại tiến bộ thực sự.
Bạn không thể thụ động để có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
2️⃣. QUẢN LÝ THEO GIƠ HÀNH CHÍNH
Một nhóm người khác, có lẽ là đa số, chấp nhận một thái độ đối với thời gian nằm đâu đó giữa những người bất định và người nghiện công việc.
Những người này dường như làm việc tốt nhất với mức áp lực trung bình. Họ khó có thể kiểm soát nhiều dự án cùng lúc. Họ thích tự do vào những buổi chiều tối của mình để “ thưởng hoa ” trong suốt cuộc đời.
Một người đàn ông làm việc cho một công ty , sau đó quy ết định làm chủ doanh nghiệp mà chính mình sở hữu .
Nhưng khi trách nhiệm tăng lên vì ông ấy nhận ra rằng mình phải đi làm trước tất cả mọi người và phải ra về rất lâu sau khi người bảo vệ đã về, ông ấy nghĩ: “Tốt hơn là mình nên làm việc cho người khác. Hãy để họ giành được mọi vinh quang và những chuyện nhức đầu ” .
Ông ấy có sai lầm không ? Dĩ nhiên là không – không nếu ông ấy chỉ có hai lựa chọn hoặc là làm việc suốt ngày hoặc là làm việc theo giờ hành chính. (Bạn sẽ thấy ngay khi chúng ta thảo luận về thái độ thứ tư đối với thời gian là ông ấy không chỉ có hai chọn lựa ấy .)
Khi cố điều hành công ty riêng , ông ấy đã vượt quá cam kết về thời gian tối đa mà mình có thể làm việc thoải mái. Và vì thế, ông ấy quyết định từ bỏ tháh thức này, bị thuyết phục rằng đối với ông ấy cái giá của thành công là quá cao. Không phải ai cũng có thể kham nổi cái giá cao của thành công .
Điều này không chỉ đúng với việc điều hành một doanh nghiệp độc lập mà còn đúng với nhiều viên chức cấp cao của những doanh nghiệp lớn mà tôi biết.
Đây là câu chuyện để minh họa rằng một số người nên đặt ra những giới hạn cho cái giá mà họ có thể trả:
Một cô bé hỏi mẹ mình: “Sao bố không chơi với con hảm ẹ? Bố đi làm về và ngay lập tức về phòng riêng của mình. Ăn tối xong , bố lại rời bàn ngay để làm thêm vài việc khác. Con muốn chơi với bố. Có phải bố không yêu con chút nào cả?”
Vì thế người mẹ, cố kìm nước mắt vì nỗi cô đơn và niềm đau của chính mình, giải thích: “Cưng à , bố con rất bận. Bố rất yêu con à đó là lý do bố phải làm việc cực nhọc như thế. Bố có quá nhiều việc phải làm ở cơ quan nên phải mang về nhà để tiếp tục làm cho xong .”
Cô bé ngẫm nghĩ trong chốc lát về những gì bà mẹ vừa bảo. Thình lình, mắt cô bé sáng lên rồi nói: “Ồ, nếu bố không thể hoàn thành mọi việc ở cơ quan thì tại sao họ không chuyển bố sang m ột vị trí ít việc hơn nhỉ?”
Tại sao không , thực vậy ! Có một giới hạn mà mỗi người nên trả cho thành công về tài chính và sự nghiệp. Và giới hạn đó giúp đảm bảo những giá trị quan trọng khác không bị hy sinh vì thành công vật chất.
Tôi biết… tôi cũng đã từng đuổi theo một vài thứ trong cuộc đời mình nhưng ồi chỉ để phát hiện rằng mình đã t ả giá quá nhiều . Phải chi tôi biết cái giá phải trả trước khi bắt đầu, tôi sẽ không bao giờ trả giá cao đến thế.
3️⃣. NGƯỜI NGHIỆN VIỆC
Khái niệm thành công theo kiểu xưa là khái niệm buộc người ta làm việc lâu hơn, vất vả hơn. Đối với người nghiện việc thì công việc không bao giờ là đủ. Họ làm v iệc 10,12 giờ m ỗi ngày. Người nghiện việc sẽ làm hai công việc, việc này tiếp việc kia . Sự thỏa mãn chỉ đến khi giấc ngủ bị đẩy lùi, sự hưởng thụ bị chối bỏ và các công việc được hoàn thành nhiều hơn.
Tất cả chúng ta đều biết hậu quả của loại hành vi nà y . Tuy thường giành được sự khâm phục của người ngoài nhưng thói quen của những người nghiện việc gây ra sự xa cách trong gia đình, mất sức khỏe và cuối cùng là sự khủng hoảng các giá trị.
Điều trớ trêu là những người nghiện việc không phải luôn luôn là người làm được nhiều tiền nhất. Đó là bởi họ thường quá chú trọng đến nhiệm vụ thay vì chú trọng vào kết quả.
Nếu tôi buộc phải chọn giữa ba thái độ này đối với thời gian mà tôi đã mô tả ở trên, tôi sẽ cố hết sức để chọn cái tốt hơn. Nhưng may mắn là vẫn còn một thái độ khác với thời gian mà tôi cho là lý tưởng
4️⃣. NGƯỜI QUẢN LÝ THỜI GIAN SÁNG SUỐT
Hướng tiếp cận thứ tư và sáng suốt nhất với thời gian được chọn lọc từ ba thái độ trên. Người quản lý thời gian sáng suốt phân bổ thời gian cho từng khía cạnh của cuộc sống.
Anh ấy thậm chí không quên dành thời gian cho việc lang thang bằng cách định ra những lúc không làm bất kỳ việc gì.
Cũng giống như người làm việc theo giờ hành chính, anh ấy biết giới hạn giờ làm việc để có thì giờ quý báu cho những giá trị khác như gia đình. Và cũng giống người nghiện việc, anh ấy không bao giờ ngại phải làm việc kéo dài hơn bình thường – nhưng chỉ những khi cần thiết.
Điều làm cho người qu ản lý thời g ian sáng suốt trở nên sáng suốt chính là khả năng tự mình lập lịch làm v iệc không quá sức nhiều giờ và vẫn hoàn thành khối lượng công việc lớn hơn người nghiện việc.
Làm sao anh ấy làm được thế? Đơn giản là làm việc thông minh hơn chứ không phải lu ôn làm việc lâu hơn – bằng cách tập trung vào việc tạo ra năng suất cao hơn trên mỗi giờ thay vì sử dụng nhiều g iờ hơn.
Người quản lý thời gian sáng suốt tìm những phương cách mới để nhân năng suất của họ lên. Nói cách khác, họ phát triển sự thịnh vượng bằng cách sử dụng đòn bẩy.
Đòn bẩy cho phép bạn nhân tài nguyên của mình lên nhiều lần. Ví dụ, bạn có thể dùng nguyên tắc đòn bẩy với tiền bạc bằng cách vay một cách khôn ngoan để mua bất động sản hay tiến hành một công việc kinh doanh.
Bạn có thể dùng nguyên tắc đòn bẩy với thời gian bằng cách nhân những nỗ lực của mình lên thông qua việc tuyển dụng một lực lượng bán hàng đông đảo hay bằng cách chuyển công việc ít quan trọng cho những nhân viên có năng lực.
Bạn đang thuộc thái độ nào❓❓
Trích: 7 Chiến lược Thịnh Vượng và Hạnh Phúc – Jim Rohn
0
    0
    Đến giỏ hàng
    Giỏ hàng trốngTrở lại cửa hàng